𝐂𝐇𝐔𝐘𝐄̣̂𝐍 𝐗𝐈𝐍 𝐕𝐈𝐄̣̂𝐂 (𝐈𝐓) 𝐎̛̉ 𝐒𝐘𝐃𝐍𝐄𝐘 𝐇𝐀𝐘 𝐋𝐀̀ 𝐓𝐀𝐘 𝐍𝐆𝐀̉𝐍𝐆 𝐓𝐀𝐘 𝐍𝐆𝐀𝐍𝐆 (phần 3)
[TÁM NHẢM TRƯỚC ĐÃ]
Đầu tháng 7 mình tính bay về Sydney (từ Adelaide), hôm đó mưa gió bão bùng, mấy chuyến bay phải hoãn lại hoặc hủy. Chuyến bay của mình được báo sẽ dời lại một tiếng. tâm phúc Khang được giao đặc ân chở mình từ Good Wood ra sân bay qua từ khá sớm. Đến nhà mình thấy mình còn đang hí hoáy dọn đồ, chị Kim, chị Trang, em Hòa đang nhiệt tình dọn giúp. Như thường lệ, Khang hỏi bằng giọng ngơ ngác:
- Ủa ông Jayden, ông làm gì mà giờ còn dọn đồ.
Mình bảo úi xời dời lại một tiếng lận mà lo gì.
Thế là Khang ta leo lên chiếc giường hơi tạm bợ của mình lăn qua lăn lại chờ mình dọn đồ tiếp. Tiếp đến là màn chia tay đẫm nước mắt chúc em Jayden lên đường bình an sớm vinh quy bái tổ. Đến nơi sân bay Adelaide nhuộm một màu hồng rực trong cơn mưa, báo hiệu nỗi buồn chia ly. Tâm phúc Khang cầm hộ một cái vali rồi bỗng nhiên thốt ra vài từ đáng sợ:
- Êiii hình như chuyến của ông nó đóng cổng hành lý rồi.
Một, hai, năm. Tim mình thiếu cả 2 nhịp và cảm giác nó sắp thòng xuống đến nơi. Chạy lại hỏi thì đóng thật, và chuyến bay bay đúng giờ chứ không bị delayed. Và mình không thể gửi được nữa. Một bác nhân viên lớn tuổi đứng đó bảo giờ đem hết hành lý qua screen đi, may ra họ cho lên máy bay.
Hai thằng chạy qua cửa screen, đến nơi thì nhân viên bảo không được cho hành lý ký gửi vào nữa. Mình giận lắm bảo ủa tại sao báo delay nhưng lại không delay, nhân viên càng ngơ ngác bảo delay bao giờ, mày nhận được email thông báo của bọn tao không? Hỡi ôi mở điện thoại ra thì đó là thông báo của Google Assistant. Mình kiểu đcm Google không ai mướn thì báo làm gì. Hệt như chưa có kết quả bầu cử chính thức mà các báo cánh tả đã đồng loạt đăng tin Châu Bái Đính hạ gục Đỗ Nam Trung và sắp lên nắm ngôi trị vì Mỹ quốc.
Lát sau nhân viên bảo được xách tay 40kg hành lý lên máy bay nhưng đóng thêm $200. Lúc đó sấm đánh đùng một cái, trời lại đổ mưa rào. Mình trộm nghĩ hay ý trời bắt ở lại Adelaide rồi, mình nghĩ đến viễn cảnh ở lại sẽ được ở chung với gia đình anh Đạt Kin, code ngày đêm, rồi có anh bạn của nhà anh ấy code iOS rất đỉnh (sau này biết là vợ chồng anh Ngọc Anh). Mình sẽ được ở cùng với những cao nhân thánh hiền và hưởng biết bao nhiêu tinh hoa.
Nghĩ đến đó, mình bảo:
- Hải, à không, Khang, quay xe.
Về đến nơi, chị Kim ngơ ngác, chị Trang, em Hòa ngơ ngác. Sau vài câu brief tình hình siêu đỉnh xúc tích của mình thì Kim ngồi thụp xuống, cười ra nước mắt.
Đợt đó thầy Haifeng là giáo viên hướng dẫn của mình về Adelaide chơi (do kì cuối của mình thì thầy chuyển công tác lên Sydney). Hôm sau mình lên trường gặp thầy, hai thầy trò tâm sự. Thầy bảo thôi lên Sydney đi rồi còn kiếm việc chứ.
Ừ và lúc này mình lại nghĩ đến cảnh ở Adelaide kiếm việc làm bếp còn khó. Tối đó mình lại book vé về Sydney.
Nói chung khúc ở trên là không cần thiết và xin lỗi vì đã lấy mất vài phút cuộc đời của các bạn nghe câu chuyện nhảm nhí để chứng minh sự đắn đo của mình lúc đó.
[CHUYỆN Ở SYDNEY]
Về Sydney, chỗ làm cũ vẫn dang tay đón chào. Mình lại trở thành anh thợ nấu phở, được cái mọi người tốt bụng vẫn để shift làm cho mình. Quán café cũ trước mình làm rửa bát lại thiếu người nên anh Forrest đẹp trai lại gọi về làm, nhờ đó mình có thêm một chỗ làm nữa, cũng có tiền để sống qua thời gian đó.
Chiều chiều sau giờ làm thì mình, Vũ, và Đức lại lên thư viện trường Vũ để học ké đến khuya. Mỗi thứ năm thì trường lại phát đồ ăn free nên anh em lại ra xếp hàng để ăn ké. Có lẽ do tự ti xuất thân trái ngành và bị từ chối quá nhiều ở Adelaide nên mình không nộp thêm một cái đơn xin việc nào nữa. Những ngày ở trường sau giờ bưng phở hay rửa bát, mình bắt đầu code portfolio, viết technical blog (mà giờ trang này đã đóng do domain expired và mình cũng không còn tgian viết nữa), và làm coding challenges cho technical test.
Sau một tháng thì tất cả kết quả kì cuối ở Flinders được released với 6 con HD (học 4 môn và làm đồ án tương đương 2 môn). Lúc đó tự thấy mình ghê vl (nhưng thật ra do bạn bè giúp đỡ nhiều không kể xiết). Sau này nghe bảo mấy lứa học sau toàn full HD 7.0 GPA tròn trĩnh nên thấy mình cũng không là gì nữa. Đem khoe bạn thì bạn Hạnh bảo với bạn Nhân là “Trí điên xừ rồi”, có cái bảng điểm như vậy mà không đem nộp xin việc cứ đi làm bếp mãi. Nhưng thâm tâm mình tự biết là điểm số chỉ nói lên được là mình đã học đàng hoàng chỉn chu chứ không nói được là mình làm được việc hay không.
Mình vẫn miệt mài viết code thêm 2 tuần sau đó để xong portfolio, CV thì gửi bạn Hà Héo sửa cho mấy lần. Một ngày giữa tuần, mình bắt đầu rải CV vào các công ty trên SEEK, rải miệt mài với sự góp ý của Đức và Vũ. Chắc tầm 20 cái trong ngày đó. Trước nghe bảo là rải 100 thì sẽ có 10 cái được liên lạc, phỏng vấn 3 và được 1 là lý tưởng nên mình vẫn dự định sẽ gửi tiếp, gửi tiếp.
Nhưng vài tiếng sau đó, mình có được liên lạc đầu tiên, 15 phút sau đó mình có phone interview đầu tiên và được gửi technical test để làm, chỉ cho phép giải bằng JavaScript/ PHP, lúc đấy ngôn ngữ chủ đạo mình hay dùng là Python/ Java. Nhưng nếu bạn nào đã từng học lớp lập trình nhập môn mình dạy thì mình có bảo là cấu trúc ngôn ngữ và cách tư duy đều giống nhau, khác mỗi syntax (cú pháp). Các câu hỏi lúc đó mình nhớ được thế này:
- Viết hàm tính giai thừa (Factorial) – dùng vòng lặp hoặc đệ quy
- Cho string kiểu aaabbaabbcacc, viết hàm xuất character xuất hiện nhiều lần nhất và số lần xuất hiện. – Dùng object trong js hoặc Associative array trong PHP để lưu key/ value
- Tính sum of digits, vd 12345 thì xuất ra là 1+2+3+4+5 = 10 – này dùng vòng lặp cơ bản thui
- Viết hàm xác định số Armstrongs – quên mất số Armstrongs là gì r haha
- …
Những ngày sau đó thì mình nhận được vài cuộc điện thoại (tầm 3) từ những chỗ đã nộp đơn. Nhưng hầu hết họ sẽ dừng lại khi hỏi đến visa loại gì và cảm ơn.
Qua được technical test thì đi phỏng vấn, Lúc này mới nhớ là không có quần áo mặc vì chỉ toàn quần đen áo đen đi làm bếp và rửa bát. Trong tài khoản chỉ còn tầm $200 lúc đó nên vừa phải mua áo + quần + giày + ăn trong mấy ngày còn lại thì khá nan giải. Mình định lên K-mart mua tạm thì em Đức can lại bảo đồ ở đó mau cũ lắm, anh mua cái nào mặc bền được tí, có thiếu thì em cho mượn (cuộc đời tôi toàn được anh em bạn bè đùm bọc huhu). Anh Phát mình ở VN nghe sắp đi phỏng vấn cũng bảo để anh mua đồ cho (khóc tập 2). Rồi Đức đi lựa đồ cùng mình, bảo xem cái này cái kia được hay không. Lúc này mình mới được nhìn rõ mình trong gương. Tàn tạ vl, gầy gò xơ xác. Cũng trong hôm đi lựa đồ phỏng vấn thì có một chỗ khác (tạm gọi là chỗ thứ hai) gọi hẹn phỏng vấn ngày hôm sau, tức là cùng ngày với chỗ đầu tiên. Thế là mình có hai cuộc gọi phỏng vấn trong cùng một ngày. Mình ok luôn vì, well, mình có mỗi một bộ đồ mặc đi phỏng vấn mà.
Hôm sau thì Đức cũng có phỏng vấn ở Town Hall nên hai anh em gặp nhau trước, chúc nhau may mắn rồi đi. Buổi phỏng vấn của mình khá nhẹ nhàng, đến giờ mình cũng không nhớ hỏi gì, chủ yếu như kiểu nói chuyện hơn. Đây là một công ty về market research nên code sẽ cho in-house (sản phẩm của công ty). Trưa đó thì mình về thư viện trường UTS để gặp Đức, hai anh em ăn trưa nhưng do quá căng thẳng cho buổi phỏng vấn sắp tới buổi chiều nên mình chẳng ăn nổi, phải take away nửa hộp cơm đem về. Nhớ không lầm thì mình in thiếu CV nên em Quân đi in giùm rồi qua đưa, hai anh em tiễn mình ra bus stop để lên chỗ phỏng vấn, vì train không đến được.
Chỗ phỏng vấn thứ 2 là về Frontend, mình thích chỗ này hơn vì không gian làm việc thực sự xịn xò, đúng kiểu mình mơ ước khi ở VN. Bạn phỏng vấn mình khá trẻ (chắc là trẻ hơn mình), hỏi khá nhiều về các projects đã làm trước đó. Qua phần technical interview thì khó vl dù chỉ là CSS và HTML nhưng những khái niêm được hỏi mình chưa nghe qua bao giờ nên xác định khe cửa ngày càng hẹp. Đến phần technical test thì chỉ bị bắt code mỗi bài FizzBuzz bằng JavaScript (các bạn có thể google bài này, còn các bạn ở lớp lập trình nhập môn cũng được làm kiểm tra bằng bài này haha). Phần này thì làm ngon lành nhưng do làm nhanh quá nên bạn phỏng vấn hỏi là biết trước rồi à…
Lúc về thì mình nhận email phỏng vấn vòng cuối vào hôm sau cho chỗ buổi sáng. Mình và Đức lại ngồi UTS để ôn bài, Đức còn nhờ bạn gái Đức chỉ cho mình ít cách trả lời phỏng vấn như phương pháp STAR (bạn nào học Professional Year rồi chắc rành cái này, lúc này mình chưa học). Buổi training được diễn ra cấp tốc trên train từ Central về Burwood (tầm 10’).
Hôm sau đi phỏng vấn nhưng mình vẫn ao ước pass chỗ thứ hai. Vòng phỏng vấn cuối khá buồn cười thì sếp tổng không có technical background thế là bọn mình ngồi nói chuyện marketing. Mình bắt đầu nói về sự khác biệt của modern trade và traditional trade ở Việt Nam và ở Úc. Cách run qualitative research (vì xưa mình làm client nên cũng được đi theo xem vài buổi) và quantitative research (từ lúc đi fieldwork để lấy làm survey lấy data). Kết buổi thì sếp có vẻ hài lòng lắm còn mình thì không biết đi phỏng vấn IT hay marketing (đến đây các bạn sẽ nhận ra rằng đôi khi có một background khác cũng là lợi thế).
Bước ra khỏi cửa thì mình nhận được email báo pass luôn và chuẩn bị đi làm. Nhưng mình thấy đỡ vui hơn tí (nếu chỉ đi pv 1 chỗ và pass 1 chỗ thì chắc rất vui) nhưng trong đầu mình chỉ nghĩ đến chỗ thứ hai.
Một tuần sau nhận thông báo fail chỗ thứ 2 (huhu) nên đi làm chỗ thứ nhất đến giờ.
(Sau này mình có đi phỏng vấn thêm 4 chỗ nữa - 3 vị trí chính thức và 1 internship - các vị trí đó mình tự apply cũng có, mà bạn bè thương nên giới thiệu cho cũng có. Nếu bạn hỏi sao mình lại đi pv internship, thì mình trả lời vì muốn có thêm kinh nghiệm thôi, vì theo anh Đạt Kin bảo là cứ làm thôi, mất mát gì đâu.
Mình sẽ để dành những câu chuyện này cho những cuộc nói chuyện trực tiếp, vì kể ra sẽ dài man mác mất lol)
Câu chuyện đi làm thì chắc cá nhân quá nên sẽ không kể nha mấy bạn.
Trong lúc làm thì cứ vừa làm vừa nhủ phải học thi tiếng Anh cho xong nhưng nhây quá không dám thi.
Đến cuối tháng 9 quyết định thi thử cho nhớ thì pass (chắc do học nhiều chỗ và hưởng thụ tinh túy mỗi chỗ một ít, và được anh em bạn bè pushed dữ quá nên xấu hổ). Lúc này thì mình bắt đầu có thời gian nhìn lại những thứ đã qua và nhận ra rằng mình đã quá may mắn khi gặp được những người hướng dẫn và đi cùng trong suốt hành trình.
Nên mình đã bắt đầu nghĩ đến chuyện hướng dẫn lại cho những người giống mình ngày xưa. Những người tay ngang tự ti ngơ ngác không biết phải bắt đầu từ đâu. Và mình làm một việc như em Đức gọi là “hội tụ quần hùng lại.”
[VÀ
Mình bắt đầu bằng việc mở lớp lập trình free cho những người không biết hoặc biết rất ít về lập trình và khá bất ngờ khi nhận được ~ 50 đơn đăng ký. Do sức có hạn nên chỉ định nhận 9 bạn, nhưng nhờ có sự giúp sức của bạn Đăng nên đã dạy gấp đôi số đó cho lớp đầu tiên.
Và group
Những câu hỏi nghề nghiệp như học gì, sự khác biệt giữa các nhóm ngành dần được giải đáp. Lượng theo dõi > 50 giữ vững trong hơn 2 tiếng đầu đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên cho Coding Mentor. Đứa con tinh thần của mình và các đồng sáng lập từng bước hoàn thiện khi có những anh chị nhắn tin xin hợp tác trong mảng đào tạo, những bạn nhắn cảm ơn sau khóa học đầu tiên và bảo rằng quyết định sẽ theo con đường IT.
I’m deeply thankful for that.
Những chương trình tiếp theo sắp được thực hiện, khóa học lập trình miễn phí tiếp theo vào tháng 12.. tất cả đang được chờ đợi. Nếu bạn đọc đến đây và cảm thấy muốn biết thêm về cộng đồng của Coding Mentor, muốn chờ thông tin khóa học Nhập môn lập trình tháng 12, muốn xem lại Livestream hay đơn giản chỉ tò mò xem những điều thằng khứa này nói có thật không, hãy gửi request join vào
Một bài viết dài, chắc vậy.
Cám ơn những anh chị, anh em đã cùng đồng hành với mình trên con đường chật này.
Peace!
12.11.2020
(hình minh họa là mình và em Đức sau ngày phỏng vấn đầu tiên haha)
[TÁM NHẢM TRƯỚC ĐÃ]
Đầu tháng 7 mình tính bay về Sydney (từ Adelaide), hôm đó mưa gió bão bùng, mấy chuyến bay phải hoãn lại hoặc hủy. Chuyến bay của mình được báo sẽ dời lại một tiếng. tâm phúc Khang được giao đặc ân chở mình từ Good Wood ra sân bay qua từ khá sớm. Đến nhà mình thấy mình còn đang hí hoáy dọn đồ, chị Kim, chị Trang, em Hòa đang nhiệt tình dọn giúp. Như thường lệ, Khang hỏi bằng giọng ngơ ngác:
- Ủa ông Jayden, ông làm gì mà giờ còn dọn đồ.
Mình bảo úi xời dời lại một tiếng lận mà lo gì.
Thế là Khang ta leo lên chiếc giường hơi tạm bợ của mình lăn qua lăn lại chờ mình dọn đồ tiếp. Tiếp đến là màn chia tay đẫm nước mắt chúc em Jayden lên đường bình an sớm vinh quy bái tổ. Đến nơi sân bay Adelaide nhuộm một màu hồng rực trong cơn mưa, báo hiệu nỗi buồn chia ly. Tâm phúc Khang cầm hộ một cái vali rồi bỗng nhiên thốt ra vài từ đáng sợ:
- Êiii hình như chuyến của ông nó đóng cổng hành lý rồi.
Một, hai, năm. Tim mình thiếu cả 2 nhịp và cảm giác nó sắp thòng xuống đến nơi. Chạy lại hỏi thì đóng thật, và chuyến bay bay đúng giờ chứ không bị delayed. Và mình không thể gửi được nữa. Một bác nhân viên lớn tuổi đứng đó bảo giờ đem hết hành lý qua screen đi, may ra họ cho lên máy bay.
Hai thằng chạy qua cửa screen, đến nơi thì nhân viên bảo không được cho hành lý ký gửi vào nữa. Mình giận lắm bảo ủa tại sao báo delay nhưng lại không delay, nhân viên càng ngơ ngác bảo delay bao giờ, mày nhận được email thông báo của bọn tao không? Hỡi ôi mở điện thoại ra thì đó là thông báo của Google Assistant. Mình kiểu đcm Google không ai mướn thì báo làm gì. Hệt như chưa có kết quả bầu cử chính thức mà các báo cánh tả đã đồng loạt đăng tin Châu Bái Đính hạ gục Đỗ Nam Trung và sắp lên nắm ngôi trị vì Mỹ quốc.
Lát sau nhân viên bảo được xách tay 40kg hành lý lên máy bay nhưng đóng thêm $200. Lúc đó sấm đánh đùng một cái, trời lại đổ mưa rào. Mình trộm nghĩ hay ý trời bắt ở lại Adelaide rồi, mình nghĩ đến viễn cảnh ở lại sẽ được ở chung với gia đình anh Đạt Kin, code ngày đêm, rồi có anh bạn của nhà anh ấy code iOS rất đỉnh (sau này biết là vợ chồng anh Ngọc Anh). Mình sẽ được ở cùng với những cao nhân thánh hiền và hưởng biết bao nhiêu tinh hoa.
Nghĩ đến đó, mình bảo:
- Hải, à không, Khang, quay xe.
Về đến nơi, chị Kim ngơ ngác, chị Trang, em Hòa ngơ ngác. Sau vài câu brief tình hình siêu đỉnh xúc tích của mình thì Kim ngồi thụp xuống, cười ra nước mắt.
Đợt đó thầy Haifeng là giáo viên hướng dẫn của mình về Adelaide chơi (do kì cuối của mình thì thầy chuyển công tác lên Sydney). Hôm sau mình lên trường gặp thầy, hai thầy trò tâm sự. Thầy bảo thôi lên Sydney đi rồi còn kiếm việc chứ.
Ừ và lúc này mình lại nghĩ đến cảnh ở Adelaide kiếm việc làm bếp còn khó. Tối đó mình lại book vé về Sydney.
Nói chung khúc ở trên là không cần thiết và xin lỗi vì đã lấy mất vài phút cuộc đời của các bạn nghe câu chuyện nhảm nhí để chứng minh sự đắn đo của mình lúc đó.
[CHUYỆN Ở SYDNEY]
Về Sydney, chỗ làm cũ vẫn dang tay đón chào. Mình lại trở thành anh thợ nấu phở, được cái mọi người tốt bụng vẫn để shift làm cho mình. Quán café cũ trước mình làm rửa bát lại thiếu người nên anh Forrest đẹp trai lại gọi về làm, nhờ đó mình có thêm một chỗ làm nữa, cũng có tiền để sống qua thời gian đó.
Chiều chiều sau giờ làm thì mình, Vũ, và Đức lại lên thư viện trường Vũ để học ké đến khuya. Mỗi thứ năm thì trường lại phát đồ ăn free nên anh em lại ra xếp hàng để ăn ké. Có lẽ do tự ti xuất thân trái ngành và bị từ chối quá nhiều ở Adelaide nên mình không nộp thêm một cái đơn xin việc nào nữa. Những ngày ở trường sau giờ bưng phở hay rửa bát, mình bắt đầu code portfolio, viết technical blog (mà giờ trang này đã đóng do domain expired và mình cũng không còn tgian viết nữa), và làm coding challenges cho technical test.
Sau một tháng thì tất cả kết quả kì cuối ở Flinders được released với 6 con HD (học 4 môn và làm đồ án tương đương 2 môn). Lúc đó tự thấy mình ghê vl (nhưng thật ra do bạn bè giúp đỡ nhiều không kể xiết). Sau này nghe bảo mấy lứa học sau toàn full HD 7.0 GPA tròn trĩnh nên thấy mình cũng không là gì nữa. Đem khoe bạn thì bạn Hạnh bảo với bạn Nhân là “Trí điên xừ rồi”, có cái bảng điểm như vậy mà không đem nộp xin việc cứ đi làm bếp mãi. Nhưng thâm tâm mình tự biết là điểm số chỉ nói lên được là mình đã học đàng hoàng chỉn chu chứ không nói được là mình làm được việc hay không.
Mình vẫn miệt mài viết code thêm 2 tuần sau đó để xong portfolio, CV thì gửi bạn Hà Héo sửa cho mấy lần. Một ngày giữa tuần, mình bắt đầu rải CV vào các công ty trên SEEK, rải miệt mài với sự góp ý của Đức và Vũ. Chắc tầm 20 cái trong ngày đó. Trước nghe bảo là rải 100 thì sẽ có 10 cái được liên lạc, phỏng vấn 3 và được 1 là lý tưởng nên mình vẫn dự định sẽ gửi tiếp, gửi tiếp.
Nhưng vài tiếng sau đó, mình có được liên lạc đầu tiên, 15 phút sau đó mình có phone interview đầu tiên và được gửi technical test để làm, chỉ cho phép giải bằng JavaScript/ PHP, lúc đấy ngôn ngữ chủ đạo mình hay dùng là Python/ Java. Nhưng nếu bạn nào đã từng học lớp lập trình nhập môn mình dạy thì mình có bảo là cấu trúc ngôn ngữ và cách tư duy đều giống nhau, khác mỗi syntax (cú pháp). Các câu hỏi lúc đó mình nhớ được thế này:
- Viết hàm tính giai thừa (Factorial) – dùng vòng lặp hoặc đệ quy
- Cho string kiểu aaabbaabbcacc, viết hàm xuất character xuất hiện nhiều lần nhất và số lần xuất hiện. – Dùng object trong js hoặc Associative array trong PHP để lưu key/ value
- Tính sum of digits, vd 12345 thì xuất ra là 1+2+3+4+5 = 10 – này dùng vòng lặp cơ bản thui
- Viết hàm xác định số Armstrongs – quên mất số Armstrongs là gì r haha
- …
Những ngày sau đó thì mình nhận được vài cuộc điện thoại (tầm 3) từ những chỗ đã nộp đơn. Nhưng hầu hết họ sẽ dừng lại khi hỏi đến visa loại gì và cảm ơn.
Qua được technical test thì đi phỏng vấn, Lúc này mới nhớ là không có quần áo mặc vì chỉ toàn quần đen áo đen đi làm bếp và rửa bát. Trong tài khoản chỉ còn tầm $200 lúc đó nên vừa phải mua áo + quần + giày + ăn trong mấy ngày còn lại thì khá nan giải. Mình định lên K-mart mua tạm thì em Đức can lại bảo đồ ở đó mau cũ lắm, anh mua cái nào mặc bền được tí, có thiếu thì em cho mượn (cuộc đời tôi toàn được anh em bạn bè đùm bọc huhu). Anh Phát mình ở VN nghe sắp đi phỏng vấn cũng bảo để anh mua đồ cho (khóc tập 2). Rồi Đức đi lựa đồ cùng mình, bảo xem cái này cái kia được hay không. Lúc này mình mới được nhìn rõ mình trong gương. Tàn tạ vl, gầy gò xơ xác. Cũng trong hôm đi lựa đồ phỏng vấn thì có một chỗ khác (tạm gọi là chỗ thứ hai) gọi hẹn phỏng vấn ngày hôm sau, tức là cùng ngày với chỗ đầu tiên. Thế là mình có hai cuộc gọi phỏng vấn trong cùng một ngày. Mình ok luôn vì, well, mình có mỗi một bộ đồ mặc đi phỏng vấn mà.
Hôm sau thì Đức cũng có phỏng vấn ở Town Hall nên hai anh em gặp nhau trước, chúc nhau may mắn rồi đi. Buổi phỏng vấn của mình khá nhẹ nhàng, đến giờ mình cũng không nhớ hỏi gì, chủ yếu như kiểu nói chuyện hơn. Đây là một công ty về market research nên code sẽ cho in-house (sản phẩm của công ty). Trưa đó thì mình về thư viện trường UTS để gặp Đức, hai anh em ăn trưa nhưng do quá căng thẳng cho buổi phỏng vấn sắp tới buổi chiều nên mình chẳng ăn nổi, phải take away nửa hộp cơm đem về. Nhớ không lầm thì mình in thiếu CV nên em Quân đi in giùm rồi qua đưa, hai anh em tiễn mình ra bus stop để lên chỗ phỏng vấn, vì train không đến được.
Chỗ phỏng vấn thứ 2 là về Frontend, mình thích chỗ này hơn vì không gian làm việc thực sự xịn xò, đúng kiểu mình mơ ước khi ở VN. Bạn phỏng vấn mình khá trẻ (chắc là trẻ hơn mình), hỏi khá nhiều về các projects đã làm trước đó. Qua phần technical interview thì khó vl dù chỉ là CSS và HTML nhưng những khái niêm được hỏi mình chưa nghe qua bao giờ nên xác định khe cửa ngày càng hẹp. Đến phần technical test thì chỉ bị bắt code mỗi bài FizzBuzz bằng JavaScript (các bạn có thể google bài này, còn các bạn ở lớp lập trình nhập môn cũng được làm kiểm tra bằng bài này haha). Phần này thì làm ngon lành nhưng do làm nhanh quá nên bạn phỏng vấn hỏi là biết trước rồi à…
Lúc về thì mình nhận email phỏng vấn vòng cuối vào hôm sau cho chỗ buổi sáng. Mình và Đức lại ngồi UTS để ôn bài, Đức còn nhờ bạn gái Đức chỉ cho mình ít cách trả lời phỏng vấn như phương pháp STAR (bạn nào học Professional Year rồi chắc rành cái này, lúc này mình chưa học). Buổi training được diễn ra cấp tốc trên train từ Central về Burwood (tầm 10’).
Hôm sau đi phỏng vấn nhưng mình vẫn ao ước pass chỗ thứ hai. Vòng phỏng vấn cuối khá buồn cười thì sếp tổng không có technical background thế là bọn mình ngồi nói chuyện marketing. Mình bắt đầu nói về sự khác biệt của modern trade và traditional trade ở Việt Nam và ở Úc. Cách run qualitative research (vì xưa mình làm client nên cũng được đi theo xem vài buổi) và quantitative research (từ lúc đi fieldwork để lấy làm survey lấy data). Kết buổi thì sếp có vẻ hài lòng lắm còn mình thì không biết đi phỏng vấn IT hay marketing (đến đây các bạn sẽ nhận ra rằng đôi khi có một background khác cũng là lợi thế).
Bước ra khỏi cửa thì mình nhận được email báo pass luôn và chuẩn bị đi làm. Nhưng mình thấy đỡ vui hơn tí (nếu chỉ đi pv 1 chỗ và pass 1 chỗ thì chắc rất vui) nhưng trong đầu mình chỉ nghĩ đến chỗ thứ hai.
Một tuần sau nhận thông báo fail chỗ thứ 2 (huhu) nên đi làm chỗ thứ nhất đến giờ.
(Sau này mình có đi phỏng vấn thêm 4 chỗ nữa - 3 vị trí chính thức và 1 internship - các vị trí đó mình tự apply cũng có, mà bạn bè thương nên giới thiệu cho cũng có. Nếu bạn hỏi sao mình lại đi pv internship, thì mình trả lời vì muốn có thêm kinh nghiệm thôi, vì theo anh Đạt Kin bảo là cứ làm thôi, mất mát gì đâu.
Mình sẽ để dành những câu chuyện này cho những cuộc nói chuyện trực tiếp, vì kể ra sẽ dài man mác mất lol)
Câu chuyện đi làm thì chắc cá nhân quá nên sẽ không kể nha mấy bạn.
Trong lúc làm thì cứ vừa làm vừa nhủ phải học thi tiếng Anh cho xong nhưng nhây quá không dám thi.
Đến cuối tháng 9 quyết định thi thử cho nhớ thì pass (chắc do học nhiều chỗ và hưởng thụ tinh túy mỗi chỗ một ít, và được anh em bạn bè pushed dữ quá nên xấu hổ). Lúc này thì mình bắt đầu có thời gian nhìn lại những thứ đã qua và nhận ra rằng mình đã quá may mắn khi gặp được những người hướng dẫn và đi cùng trong suốt hành trình.
Nên mình đã bắt đầu nghĩ đến chuyện hướng dẫn lại cho những người giống mình ngày xưa. Những người tay ngang tự ti ngơ ngác không biết phải bắt đầu từ đâu. Và mình làm một việc như em Đức gọi là “hội tụ quần hùng lại.”
[VÀ
Coding Mentor
RA ĐỜI]Mình bắt đầu bằng việc mở lớp lập trình free cho những người không biết hoặc biết rất ít về lập trình và khá bất ngờ khi nhận được ~ 50 đơn đăng ký. Do sức có hạn nên chỉ định nhận 9 bạn, nhưng nhờ có sự giúp sức của bạn Đăng nên đã dạy gấp đôi số đó cho lớp đầu tiên.
Và group
[CodingMentor] - Tay ngang học code
ra đời để kết nối những tay ngang hoang mang và các mentors lại với nhau. Sự phát triển nhảy bất ngờ nên nhóm phát triển đã tổ chức hội thảo định hướng nghề nghiệp sau đó 2 tuần. Mình vẫn còn nhớ những ngày gấp rút, Tony miệt mài làm web, mình làm poster và lên nội dung ý tưởng và gom quần hùng lại. Lúc này các anh tài mới bắt đầu lộ diện, anh Đạt Kin, bạn Vân Hoàng, bạn Hải Hà cùng bạn Nhân bựa. Những mentors của mình ngày xưa đã cùng ngồi lại cho event đầu tiên IT- Đường chúng ta đi của Coding Mentor
.Những câu hỏi nghề nghiệp như học gì, sự khác biệt giữa các nhóm ngành dần được giải đáp. Lượng theo dõi > 50 giữ vững trong hơn 2 tiếng đầu đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên cho Coding Mentor. Đứa con tinh thần của mình và các đồng sáng lập từng bước hoàn thiện khi có những anh chị nhắn tin xin hợp tác trong mảng đào tạo, những bạn nhắn cảm ơn sau khóa học đầu tiên và bảo rằng quyết định sẽ theo con đường IT.
I’m deeply thankful for that.
Những chương trình tiếp theo sắp được thực hiện, khóa học lập trình miễn phí tiếp theo vào tháng 12.. tất cả đang được chờ đợi. Nếu bạn đọc đến đây và cảm thấy muốn biết thêm về cộng đồng của Coding Mentor, muốn chờ thông tin khóa học Nhập môn lập trình tháng 12, muốn xem lại Livestream hay đơn giản chỉ tò mò xem những điều thằng khứa này nói có thật không, hãy gửi request join vào
[CodingMentor] - Tay ngang học code
. Mình không dám khẳng định đây là cộng đồng lớp nhất cho tay ngang hay cho những IT sắp ra trường đang hoang mang, nhưng dám khẳng định đây là nơi bạn có thể gặp được những đồng trang lứa tâm huyết nhất, gặp được những mentors tận tâm nhất dù câu hỏi của bạn thế nào (đánh giá khóa học/ tư vấn mua máy tính haha cùng những câu hỏi ngộ nghĩnh khác và những câu trả lời không kém hay từ các anh chị đi trước – đặc biệt là bạn Nhân lol).Một bài viết dài, chắc vậy.
Cám ơn những anh chị, anh em đã cùng đồng hành với mình trên con đường chật này.
Peace!
12.11.2020
(hình minh họa là mình và em Đức sau ngày phỏng vấn đầu tiên haha)